Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

CHỈ TẠI THỜI TIẾT

CHỈ TẠI THỜI TIẾT
Tất cả chỉ tại thời tiết
Tác giả Hồng Hoang ( Hồng Hưng)


Bầu trời cao xanh bát ngát khí trời lạnh lạnh mưa thưa lất phất, trên đồng cạn dưới đồng sâu, cây lúa lớn mạnh nhẹ nhàng mơn mởn trong cái rét se se, làng quê hòa vào tứ thơ bất hủ.
Khi việc chăm lúa trên đồng đã vãn, nhà nông mỗi nhà nhiều việc riêng tư. Người siêng thì làm nghề phụ kiếm tiền, người chơi nhóm họp bạn bè. Đất quê trồng lúa đâu đâu cũng nhiều nghề phụ. Mộc, nề, đan vá, thêu may, nấu rượu, làm dấm làm tương, làm đậu phụ, làm bún miến, làm ngựa xe vàng mã, làm kẹo quê, bánh quê... chờ phiên chợ. Còn những người chơi tụ họp đây đó uống rượu chơi cờ, thả diều, chơi chim, chơi cây... Ấy là chưa kể tới đám người đam mê luyện võ, côn quyền huỳnh huỵch sân vườn.
Sáng chiều cữ giờ đến trường và tan trường, học trò quê khăn đỏ, áo trắng, quần xanh chân mang dép nhựa từng nhóm đi về xôn xao ngõ xóm.
Trời giấc này rét đậm, giấc ngủ về đêm thật ngon, khi ngủ thật ngon không ai muốn dậy. Trời càng lạnh người người ngủ càng say. Khi nhân gian đang ngon giấc nồng là khi hai bố con nhà ông hành nghiệp gia truyền, mưu "hốt của thiên hạ". Nghiệp này khởi từ đời ông nội, vì ông nội là tổ nghiệp nên trong họ ông gọi là "Tổ Nội" cũng có khi gọi là "Nội Tổ". Nghiệp của "Tổ Nội" truyền tới anh con trai độc của ông là bốn đời.
Đời khởi nghiệp: Tổ Nội (Nội Tổ).
Đời kế nghiệp I: Cụ thân sinh ra ông.
Đời kế nghiệp II: Ông.
Đời kế nghiệp III: Anh con trai độc của ông.
Một nghiệp gia truyền bí mật chỉ đắc lợi khi trổ ra vào những đêm lạnh đẹp trời.
"Tổ Nội" thủa thiếu thời được nuôi ăn học tới độ đọc thông được cả tiếng tây tiếng tàu. Tổ Nội hay trốn học và thích đọc những sách mà phần đông người đời cho là nhảm, hoặc những sách kín truyền tay. Ông có nghe cụ thân sinh ông kể, Tổ Nội từng nói thích đọc sách của những hạng tác giả quái đản hoặc có cuộc đời tê buốt từ thủa bào thai. Tổ Nội có những sở thích chẳng giống ai, hay sưu tầm những câu ca trong nhân gian nói về việc trộm cắp. Tổ Nội đã tuyển chọn ở đâu hoặc bịa ra một câu gọi là MẬT NGÔN GIA TRUYỀN bí truyền tới đời anh con trai của ông bây giờ.
MẬT NGÔN được viết bằng son tàu thắm đỏ trên giấy xuyến chỉ có bôi mủ sung viền mép được để cùng với VẬT BÙA trong một hòm gỗ nhỏ bịt đồng thau bốn góc. Hòm có kích thước 15cm x 15cm x 40cm, có hai đai đồng thau ôm ngang vòng quanh đúc liền với bản lề và hai ổ khóa chìm có hai chìa riêng chắc chắn. Hòm gỗ đó được giấu kín trong khoang trống của bàn thờ có hai tấm hậu, khi nhìn từ bên ngoài không thể nhận ra có khoang kín phía sau.
Mỗi năm một lần vào nửa đêm chính giữa giờ tý hai bố con ông cùng khấn Tổ nghiệp - Khấn VẬT BÙA - cùng đọc mật ngôn xin VẬT BÙA chỉ hướng đi hành nghiệp gia truyền.
Đêm nay ông và anh con trai đang chờ giờ thiêng là thời khắc "chính tý" để khấn xin hướng đi. Ông nằm chờ trong buồng kín nơi đặt chiếc bàn thờ hai ngăn, trong đầu nghĩ toàn chuyện cũ. Anh con trai chờ ở gian nhà ngoài để cửa đóng một cánh mở một cánh nằm ngắm sao trời. Trong đầu anh toàn nghĩ về những khoái cảm ân ái với người tình, còn miệng hát du dương vài câu dở òm "Trời mùa thu... Việt Nam buồn lắm em ơi... mây trắng bay ngang lưng trời...."
Ông nhớ mùa này năm ngoái cũng đúng là lúc chờ giờ thiêng hai cha con đã bất đồng quan điểm dẫn tới mâu thuẫn gay gắt. Nguyên nhân là tại ông (thực ra chỉ tại thời tiết) ông đã can thiệp thô bạo vào tự do yêu đương của anh con trai. Ông đã nói như thế này với anh con trai:
- Sau chuyến đi đêm nay anh hãy chấm dứt tình yêu với "người đẹp cao tuổi" của anh đi. Người đẹp của anh hơn em gái tôi hai tuổi cơ đấy, anh có định lấy vợ về làm mẹ không thì bảo? Hỏi! Tiếng hỏi lên giọng cuối câu này là dư âm của Tổ Nội. Xưa Tổ Nội cũng có những tháng năm dạy học tại nhà. Chuyện kể lại rằng cụ thường đập mạnh cây thước kẻ lớn xuống bàn, miệng hô "Hỏi" rõ to vào lũ học trò ở tuổi thối tai chốc đầu. Đó là những ngày tháng êm đềm. Còn bây giờ sau tiếng "Hỏi" dư âm, anh con trai kiêm đồng nghiệp của ông đã thẳng thắn vô tư nói:
- Bố thích rồi hả? Bố thích không? Nếu bố thích cứ nói thật một câu, con sẽ nhường cô ta cho bố.
Ông chợt nhận ra mình chưa đểu bằng anh con trai. Đâu đó trong thẳm sâu nơi ông vẫn còn sót lại chút ít cái gì đó thôi thúc ông phải chửi thẳng vào mặt anh con trai:
- Anh là đồ khốn nạn, tôi thật ân hận... (ông dừng một chút không nói rõ vì sao ân hận rồi lại chửi tiếp)... Trời ơi... sao anh đểu được tới mức ấy! anh còn đểu hơn tôi nhiều.
- Bình thân đi bố, con không nói chơi đâu, bố nên học lại "chiêu" luôn luôn lắng nghe để thấu hiểu. Con nghĩ chắc bố lại nôn nao nhớ cô bồ "non" đã giã từ bố mà đi hồi hai năm về trước. Cô ấy thật đẹp và trẻ quá, chỉ đáng tuổi em gái con vậy mà bố chiều cô ta tới mức "Thuốc" con gọi là "mẹ trẻ". Tởm bố thật. Con thấu hiểu bố, thông cảm với bố vì mẹ con qua đời sớm (xin được chú thích rằng các nàng dâu trong dòng họ nhà ông đều nhan sắc hơn người nhưng không một ai thọ quá tuổi ba mươi. Và cũng không một ai hay biết gì về nghiệp kín nhà ông. Họ làm dâu trong gia tộc nhà ông chỉ để đẻ). Con đã từng bảo bố chướng lắm, thôi béng cô ta đi vì "con đĩ non ấy chẳng ra gì". Bố đã gầm lên như rồ, cầm dao phay rượt đuổi con. Khi con không chạy nữa, đứng lại đối mặt thì hình như bố sợ, đúng không? Sau bố đã đổi "chiêu", bố "Thuốc" con bằng một bài học sâu sắc về tương quan giữa loài cá với tuổi tác của phụ nữ. Thế bây giờ Bố còn nhớ... hay bố đã quên?
- Anh câm mồm, anh cút đi khuất mắt tôi.
- Kìa bố! Bố đừng nóng, thế bố có nhớ... bố nói gì không?
- Anh thật chó đểu, số tôi giời đày phải có người con như anh.... Như anh... Như...... a..a.. anh!
- Hạ hỏa đi bố, nếu bố quên rằng đã từng "Thuốc" con bằng thuật hùng biện hết tầm mức, hết sở trường của bố như thế nào, con sẽ nhắc để bố nhớ là đã nói rất thú vị và rất thuyết phục về đàn bà và loài cá. Bố còn nhớ... hay bố đã quên? Mà nếu Bố không muốn nghe những ý đẹp lời hay của chính bố thì thôi vậy. Thời tiết này đang rất thuận lợi cho nghiệp nhà, bố con ta cần tránh mất đoàn kết. Đi nốt lần này nhà mình sẽ chuyển ra định cư ở thành phố bố nhé.
- Anh nói cái gì? Cơ nghiệp đang to lớn vững chắc thế này ở quê không sướng ư! Tại sao phải ra thành phố bụi bặm ồn ào?
- Bố không quan tâm tới tương lai hạnh phúc của con rồi. Ở thành phố ai ai cũng xa lạ, ai ai cũng là người khác, con sẽ thoát được những lời xì xầm về tình yêu với "người đẹp cao tuổi". Bố mà không đi con vẫn cứ đi. Bố phải hiểu là thời nay con cái đặt đâu thì bố mẹ phải ngồi đấy.
- Anh đểu quá rồi đấy, miệng lưỡi anh ráo hoảnh, sắc lẻm chắc anh sẽ giết tôi không cần dao... Trời ơi con tôi đã thành giặc trong nhà. Con tôi đã thành giặc trong nhà tôi rồi... Trời ơi...
Ông thốt lời thất vọng mà lòng không còn trách ai được. Ông đau buồn ngồi cúi gập mái đầu chưa bạc mấy xuống hai lòng bàn tay để ngửa trên đầu gối. Ấy là chuyện cha và con mâu thuẫn từ năm ngoái, bây giờ đây bất giác ông thấy mình cũng ngồi y như vậy. Ông nhớ ông đã từng nói với anh con trai "ANH ĐỂU HƠN TÔI NHIỀU". Anh con trai đã giả nhời giản dị.
- Bố chỉ được cái nói đúng, con là con của bố mà lỵ. Uống miếng nước cho hạ hỏa đi bố - Anh con trai đưa cho ông cốc nước lọc và nói tiếp - "BỐ CŨNG ĐỂU HƠN ÔNG NỘI ĐẤY THÔI". Bố đừng trách mắng con nữa được không.
Ông cầm cốc nước lọc, ông uống, ông sợ gì nước lọc. Ông uống nước mà lòng ân hận dâng đầy, tự nhủ lòng chỉ hành nghiệp gia truyền nốt vụ này, rồi từ bỏ cái gia nghiệp quỷ quái ghê sợ đó. Ông tính phải đốt MẬT NGÔN, chôn VẬT BÙA, phá hủy bàn thờ có ngăn hậu bí mật đi. Những của cải, "vàng bạc châu chấu", tài sản tích lũy được từ bốn đời chôm chỉa nay sẽ dần dần hiến hết vào tất cả các dạng tổ chức từ thiện, các Đình Phủ Đền Chùa, và cả Nhà Thờ nữa. Chỉ có như thế ông mới thấy bình an trong lòng, mới an tâm được với công việc của nông dân và với vườn ao chuồng thanh thản êm đềm tuổi cao niên.
Nhưng còn anh con trai duy nhất của ông thì sao? liệu anh có hối hận để đổi nghiệp? Ông cho rằng cứ hủy hết những bí mật sau bàn thờ và cả cái bàn thờ ác nghiệt ấy đi, thì tự khắc anh con trai độc của ông sẽ phải thay đổi. Sau đó thì cha và con hằng đêm sẽ ngủ ngon giấc an lành, thoát khỏi trằn trọc suy tính những mưu mô rất không tử tế. Ông biết anh con ông đã vượt xa ông về sự nham nhở đểu giả, không thể đoán được liệu anh còn được mấy đường tơ ân hận trong lòng. Thôi thì còn bao nhiêu hối hận bấy nhiêu vì dù sao thì "HỐI HẬN KHÔNG BAO GIỜ MUỘN".
Nhớ lại khi đó ông đã nguôi cơn giận vì mải suy tư, ông đã nghiệm ra chân lý "HỐI HẬN KHÔNG BAO GIỜ MUỘN", và mọi hối hận đều được tha thứ. Anh con trai lại tới gần chọc ngoáy kiểu thân thiện:
- Bố! Bố có nhớ... bố nói gì không?
- Không, không nhớ gì cả. Anh muốn tôi nhớ tôi nói gì?
- Bố đã ví von loài cá với đàn như thế nào nhỉ?
- Thế nào là thế nào? Anh lại định giở trò nhảm nhí gì với bố anh đây?
- Bố đã nói ĐÀN BÀ NHƯ CÁ- KHÔNG CÓ TUỔI.
- Tôi không nói gì hết. Anh hay bịa đểu lắm.
- Bố quên thật rồi sao? Chắc khi xưa cô người tình trẻ non tơ đã làm bố phấn khởi hưng phấn phát tiết ra chân lý riêng của bố: "ĐÀN BÀ NHƯ CÁ, KHÔNG CÓ TUỔI, CHỈ CÓ CON TO CON NHỎ" bố còn nhớ... hay bố đã quên? Hồi đó bố bảo bố đang thích cá bé.
- Sao anh bịa ra nhiều thế?
- Thế bố có nói đàn bà như cá không?
- Cũng có thể, nhưng quên hết rồi, chỉ công nhận đời tôi đánh dậm cũng nhiều...
- Bố còn bảo con cứ sống đi khắc biết rằng đàn ông khi còn trẻ thường thích "cá to" đến khi cao tuổi thường hay thích "cá nhỏ". Bố còn bắt con phải im lặng suy ngẫm lắng nghe để thấu hiểu. Bố bảo máu trẻ nhiều nhiệt huyết chỉ hay nẩy cãi lắm không chịu học nẩy Kiều, bố đã sợ con phủ nhận bố đúng không? (Mà rõ khổ có thuộc cóc gì truyện Kiều đâu mà nảy). Bố quên thật rồi sao?
- Thôi, thôi, thôi tôi hiểu rồi, đủ rồi anh im mồm đi. Anh đã lấy gậy của tôi để đập lưng tôi. Anh muốn nói với tôi rằng anh đang độ tuổi thích "cá to" phải không. Thôi thì tùy anh tương lai thuộc về anh.
Anh con trai đã làm điệu bộ phấn khởi như diễn viên đoàn kịch nói trên tỉnh:
- Ôi bố! bố thật tuyệt vời, bố chính là người hùng của con, bố hiểu ra vấn đề rồi đấy. Tiện con xin báo để bố biết, "người đẹp cao tuổi" của con khi nghe con trình bày lý thuyết của bố đưa đến quan niệm đàn bà như cá... Nàng khen bố thật cừ khôi rồi cười duyên nói: "ĐÀN ÔNG CŨNG KHÔNG CÓ TUỔI, CHỈ CÓ KHỎE HAY YẾU MÀ THÔI" tuyệt vời không bố? Con nghĩ bố nên cảm ơn "Người đẹp cao tuổi" của con đã hoàn thiện quan niệm của bố. Vậy thôi nhé từ nay bố đừng bận tâm tới "người yêu" của con nữa nghe. Bố con mình cần đoàn kết để kiếm được nhiều tiền hơn nữa, kinh tế cần phát triển không ngừng.
- Nhưng tôi lo cho tôi chưa có cháu nội. Nếu anh lấy vợ cao tuổi thế thì chửa đẻ, con cái ra răng?
- Trời ơi bố vẫn còn "sử " chiêu ngây thơ nữa, việc có chửa hay không đã có "Bao... thanh thiên " quản rồi, bố không biết câu âm dương cách trở một màng cao su! Chửa sao được mà đẻ. Con phải rút kinh nghiệm từ dòng họ nhà ta chứ. Chả dại gì mà đẻ ra một thằng đểu hơn con nữa, con đểu hơn bố là đủ rồi. Dòng giống nhà ta nên chấm hết ở đây bố ạ, đó mới là việc lớn cần suy nghĩ, còn chuyện tình của con thì nhằm nhò gì đâu mà phải chấm hết hả bố.
Trong một thoáng chớp rất nhanh như tia lửa bu gi xe máy, ông nhìn ra sự hối hận (chắc là vô tình) của anh con trai còn lớn hơn, đúng hơn, bao trùm lên cả hối hận vừa chớm nở của ông trong lúc chờ thời khắc "chính tý". Đêm đó lẽ ra là đêm xuất hành của một chuyến trộm to đã được lên kế hoạch từ lâu vậy mà phải hoãn lại vì chuyện đàn bà.
Các cụ xưa mà đã kiêng kỵ điều gì thì cấm có sai vào đâu được. Trong làm ăn, kể cả ăn trộm ăn cắp, hễ có hơi phụ nữ dính vào là rối loạn ngay. Khoảng cách từ rối loạn đến xui xẻo cực kỳ ngắn.
Nhưng liệu ông có ngộ ra được rằng mâu thuẫn gay gắt từ nguyên cớ "Người đẹp cao tuổi" đã làm cho cha con ông hoãn được một việc làm chẳng hay ho tử tế gì, và còn dẫn tới những hối hận riêng tư của cha và con. Phần ông muốn chỉ "ĐI ĂN TRỘM" nốt bận này. Từ sau bận đó sẽ lương thiện. Mọi của cải "vàng bạc châu chấu" tích lũy của gia nghiệp bốn đời đạo chích, sẽ dần dần trả lại đời hết, còn anh con trai thì nhận ra đời mình trót "tồi tệ hại" hơn cha rồi nay không thể để cho cháu "tồi tệ hại" (lại quên mất là chữ của ai rồi) hơn ông được. Như thế có thể hiểu rằng vẫn còn quỷ thần hai vai và nhiều vị thần thiện khác đang giáo hóa bền bỉ cho hai cha con ông có cơ hội hối hận hướng thiện trở lại thủa ban đầu (kể cả thủa ban đầu của Tổ Nội) vì "nhân chi sơ..." không thể biết chôm chỉa ngay được.
Trời đêm ngoài kia đang rất đẹp, một đêm sáng sao se lạnh đến gà chó cũng im ắng ấm cúng trong chuồng trong ổ. Ông vẫn chỉ nghĩ về anh con trai. Thực ra anh rất giống ông. Xưa kia ở tuổi đó ông đã có vợ và có một người tình hơn hẳn ông mười sáu tuổi. Bà thật quyến rũ mặc dù có số tuổi có thể đẻ được ra ông. Bà có tấm thân cao thon tròn khỏe khoắn, mông vú rung rinh vừa phải, da trắng ngà mịn như mỡ đông. Nét mặt của bà không đẹp nhưng miệng cười tươi và đôi mắt sâu có ánh nhìn dễ đồng lõa (bây giờ gọi thế là thân thiện dễ thỏa hiệp). Bà là con gái một võ sư trưởng môn của một phái võ ngoại nhập từ rất xa xưa. Môn võ ngoại nhập đó đã được tổ tiên bà phối hợp với võ thuật bản xứ cải biến thành thứ võ ác hiểm, đơn giản, hiệu quả khủng khiếp. Nếu các anh chàng mê gái xem bà luyện võ cùng cha và các môn sinh thì chắc tới chín mươi tám phần trăm không dám mơ đến yêu đương và lên giường với bà, chao ôi nguy hiểm bất ngờ hồi hộp lắm, sợ lắm, cho dù có biết bà là bậc nữ lưu quân tử không bao giờ dụng võ trong ái tình như một số nam nhi vũ phu. Bà đã yêu ông, một thanh niên tuy đẹp trai ít thôi trói gà thì không chặt mấy nhưng ăn trộm rất tài (nghiệp nhà mà). Có thể nói bà đã nhử cho ông yêu bà kiểu như gà mái tính nhẩm tốc độ chạy sao cho gà trống đuổi kịp hăng hái mà vẫn còn dư sức. Ông đã yêu bà trong tâm cảnh vừa sợ vừa sướng. Lâu dần ông đã nghiện tình yêu đó, nghiện kiểu rung rinh ngây ngất đặc biệt rất riêng mỗi khi nằm trên người bà. Ông thấy nhớ và nghiền những khoái cảm đó không chịu được.
Truyện viết thế này vì toàn là chuyện có thật cả. Người tình già thủa thanh niên của ông bây giờ vẫn còn sống. Bà cụ vẫn khỏe mạnh, cụ ở xóm dưới cách xóm ông ở chừng ba bốn cây số. Cụ khi xưa đẹp người là thế, mà nay là bà cụ già lưng còng da nâu xạm chi chít những nốt đồi mồi. Tóc xơ xác lơ thơ, da mặt chằng chịt nếp nhăn và vết chân chim bóng láng còn mắt cụ thì đã đục mờ kèm nhem.
Chiều chiều cụ vẫn đội chiếc nón mê tuột vành mặc chiếc áo ba lỗ tự khâu bằng vải "diềm bâu" với đường kim mũi chỉ nguệch ngoạc to như khâu giầy. Dấu vết ngang tàng thời xuân sắc chỉ còn lại ở hàng chữ xanh chàm đậm xăm trổ trên cánh tay da khô xạm nắng nhăn nheo: "ĐỜI KHÔNG ĐỐI THỦ".
Bà cụ sống cô đơn không chồng không con cái, muối dưa cà trong ba chiếc "cóng" thủy tinh bầy bán ngay trước cửa ngôi nhà bé nhỏ đơn sơ. Thỉnh thoảng ông vẫn ghé thăm biếu bà đôi chai mắm ngon, ít tôm cá khô hoặc có khi dăm ký gạo nếp.
Người tình già xưa, nay càng già hơn. Có lần mang biếu bà cân đường trắng, ông đứng ngay trước mặt, bà vẫn tưởng là khách mua cà. Khi biết mình nhầm, bà đấm khẽ vào cánh tay ông cười duyên móm mém nói: "khỉ gió".
Niềm an ủi của cụ bà cô độc này là hàng xóm quanh cụ thật tốt, có nhiều người ngầm để ý lo cho sự đơn độc lúc cụ trái gió trở trời. Nhiều người vẫn sang chơi bên ngôi nhà bé nhỏ của cụ, nhiều thanh niên, đàn ông vẫn giúp cụ chằng buộc mái nhà khi trời giông bão.
Chuyện xưa qua rồi nhưng ông không quên, ông cũng không quên khi xưa cụ thân sinh ra ông phản đối mối tình mê đắm này còn dữ dội hơn cả ông phản đối "người đẹp cao tuổi" của anh con trai ông bây giờ. "Tình phả" của dòng họ nhà ông có nhiều chuyện lạ, cứ theo nhời kể của những người biết về "Tổ Nội" truyền lại thì "Tổ Nội" có tình yêu chung thủy với Tổ Nội bà và sự gặp gỡ giữa hai người cũng độc đáo lắm. "Tổ Nội" tính khí tự do ngang ngạnh đã tự tìm bạn đời, quyết không nhờ ai mối mai và không chịu cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Chuyện kể rằng ngay lần đầu tiên khi gặp "Tổ Nội bà" ông đã bị một cú tát bất thình lình nẩy tám vạn con đom đóm trong mắt. Nhưng vì là người có chữ nên "Tổ Nội" đã ứng xử rất hào hoa và chinh phục được trái tim cụ "Tổ Nội bà".
Nguyên lần đó trong rạp chớp bóng trên huyện, ngồi cạnh "Tổ Nội" là cô gái quê răng đen hạt na, tóc vấn đuôi gà, vẻ mặt thanh tú tươi trẻ hồn nhiên. Nàng mặc quần thâm bận áo cánh vải nâu sồng cổ áo khoét hình trái tim đủ để le lói khoe làn da trắng như trứng gà bóc và màu cánh sen già của chiếc yếm ngực. "Tổ Nội" hứng tình quên hết ngôn từ, âm thầm thò tay mò đùi cô gái... lần sờ lên chỗ đùi cao... Chẳng biết Nội Tổ mò tới đâu mà cô gái quê đứng phắt dậy thình lình tát thẳng cánh vào mặt Tổ Nội và nói như đứt hơi "Đồ mất nết". Tuy có choáng nhưng Tổ Nội đã từ tốn đứng lên chắp tay nói "Rất hân hạnh". Chuyện kể vậy chẳng biết thực hay hư, chỉ biết duyên khởi thủy từ bàn tay sờ đùi mà nên nghĩa vợ chồng bền lâu. Ông giời có rõ nhiều kiểu se duyên mà chỉ có ổng mới hiểu. Còn biết bao điều quan trọng nữa chắc cũng chỉ ổng mới biết...
Bàn tay khởi duyên của "Tổ Nội" không rõ có liên quan gì tới VẬT BÙA không vì VẬT BÙA cũng là một bàn tay. Nhưng là bàn tay của một người bị sét đánh chết cháy đen. Chính xác hơn thì phải gọi là cả một cẳng tay sét đánh. VẬT BÙA Tổ Nội mang về được cắt ngang từ khuỷu tay của người bị sét đánh chết. Bọn đạo chích có gia nghiệp đều thờ "bàn tay sét đánh" kiểu như gái lầu xanh trong TRUYÊN KIỀU của cụ TIÊN ĐIỀN thờ vị thần lông mày trắng (Thần Bạch Mi). Tổ Nội khi xưa quảng giao nhưng không để lại tung tích gì. Liệu có phải người đã gặp một chóp đỉnh cao nhân Đại đạo nào đó đã nhiếp hồn đã thôi miên đưa người vào con đường của vị thần chôm chỉa?
Liệu có phải tay Đại đạo chóp đỉnh đó đã truyền cho người những bí mật của việc thờ bàn tay sét đánh?
Tổ Nội đã từng lưu lại lâu và nhiều lần ở vùng miền trung, huyện Đại Lộc, thị xã Tam Kỳ khu vực hàng năm có nhiều người chết vì sét đánh. Rồi bằng cách nào đó Người có được một cẳng tay phải bị sét đánh đen thui khô quắt không thể thối rữa được nữa. Để cẳng tay đó trở thành linh thiêng, người đã nghiêm mật thực hành nhiều nghi thức kỳ bí. Con cháu nối nghiệp đời sau chỉ cần khấn đúng thời khắc "chính tý" là cẳng tay tự dựng đứng lên xoay ba vòng chọn hướng, cuối cùng ngừng xoay và ngón trỏ định vị chỉ về một hướng. Đầu ngón trỏ phát sáng nhẹ khoảng hai mươi giây sau đó cẳng tay tự động nằm xuống tự xếp gọn trong hộp bùa. Nghiệp đạo chích cứ hướng đó mà hành là trúng to trúng đậm và an toàn tuyệt đối. Mọi vật thiêng như bàn thờ, hòm gỗ, vật bùa, mật ngôn đều do một tay Tổ Nội gây dựng. Sau khi hành lễ đã xin được hướng đi tất cả phải cùng đọc MẬT NGÔN. Lời trong MẬT NGÔN không ai biết là viết bằng thứ ngôn ngữ gì nhưng ý nghĩa truyền khẩu của nó rất dễ nhớ: MỘT ĐÊM ĂN TRỘM BẰNG BA NĂM LÀM, chỉ cần chắp tay đọc lầm rầm ba lần là xuất phát được.
MẬT NGÔN của Tổ Nội chế ra nhằm răn dạy con cháu tự tin mà nối nghiệp nhà. Tổ Nội truyền lại rằng ở đời ai ai cũng muốn làm giàu, làm giàu tựu trung chỉ có hai cách. Cách thứ nhất là dùng trí tuệ và sức lực mà sản xuất- buôn bán - học hành - phát minh - truyền bá - quản lý v.v... để có nhiều tiền. Cách thứ hai là tìm cách có lại tiền của những người đã có nhiều tiền. Tổ Nội ưa cách thứ hai, cách đó nhanh chóng và ít phiêu lưu ít hao tổn trí lực hơn cả, mặc dù nếu bị lộ ra chân tướng sẽ được gọi là thất đức. Nội Tổ cũng dặn dò chu đáo rồi bảo đó chỉ là danh từ. Cũng có một điều tối kỵ với "bàn tay sét đánh" là tuyệt đối không được để cho con mắt người "ngoại huyết" nhìn thấy. Nếu xảy ra chuyện đó bàn tay sẽ chỉ hướng đi vào chỗ chết. Chết mất mạng luôn vì thế mà buồng đặt bàn thờ gia nghiệp kín mít như chiếc hòm lớn, các nàng dâu không bao giờ được phép bước chân vào hay hỏi han gì tới bên trong căn buồng.
Nằm ở gian nhà ngoài, anh con trai chờ bố căn giờ thiêng gọi vào buồng kín, miệng vẫn nỉ non những câu hát huê tình. Anh đang trong tâm tư ngây ngất yêu đương.
Trời đêm trên cao có ngôi sao băng vút qua, anh nhích người gần về phía cánh cửa mở để nhìn bầu trời được nhiều hơn, để xem sao băng rõ hơn. Quả nhiên có hai ngôi sao băng cùng lúc bay cong cong, lao xuống phía chân trời chưa tắt hẳn đã có ngôi sao khác vụt theo hơi lệch xéo một quãng. Đêm nay là đêm gì mà có nhiều sao đổi ngôi sáng đẹp vậy. Anh ngồi hẳn dậy đi ra ngoài trời lạnh. Anh không thấy lạnh, ngước mặt nhìn trời trong vắt đen đen cao xa thăm thẳm vô số ánh sao lấp lánh. Anh thoáng nghĩ một mai anh chết, trên bầu trời sẽ có một ngôi sao băng bé tí mờ mờ và không ai để ý thấy nó vụt bay ngang rồi chìm trong khoảng không vô tận, vì anh là một tên trộm trẻ tuổi núp bóng nông dân. Anh hít một hơi thật sâu vào lồng ngực thấy rõ có sự khoan khoái khác thường đang tràn lan khắp cơ thể bắt đầu tỏa vào từ hai lỗ mũi. Anh ngờ ngợ thấy như đang hít thở không khí của một thời tiết mới. Bầu trời xoay vần vào giờ tý đã lâu chắc lúc này phải là "chính tý" rồi sao chưa thấy bố gọi anh?.
Cả hai cha con đều không biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng của chu kỳ sáu mươi năm một lần hoán đổi những chòm sao cai quản thời tiết. thời BĨ CỰC chỉ còn chút xíu ảnh hưởng tới đúng khắc "chính tý" là dứt hẳn để nhường lại cho thời THÁI LAI. Những chòm sao cũ cuối cùng đang chuyển giao thời tiết cho những phúc thiện tinh.
Nằm trong buồng kín trước bàn thờ gia nghiệp, ông mải miết nghĩ ngợi bao chuyện xưa cũ đã để lỡ giờ thiêng khấn VẬT BÙA. Thời khắc "chính tý" đã trôi qua vài phút rồi. Không kịp. Ông thừ người ra không rõ trong lòng thấy thế nào, tiếc nuối cơ hội hay may quá lỡ rồi. Ngồi thừ người như thế vài phút ông đứng dậy đi ra chỗ anh con trai, nhìn thấy cánh cửa mở ra ngoài sân. Không thấy anh đâu, ông nhìn ra sân. Anh con trai đang đứng im lặng ngắm sao trời. Dáng con trai ông cao đẹp trẻ khỏe, tuổi hai mươi phơi phới xuân tươi. Tuổi hai mươi tim rào rạt yêu đương, nung nấu nhiều ước mơ, sao ông lại đưa người con trai duy nhất của mình vào nghiệp ĂN TRỘM?
Ông thấy hối hận rõ ràng và thấy rõ ràng tuy ông không cố tình để lỡ giờ thiêng nhưng lỡ thế lại là may mắn. Ông nhẹ bước chân ra ngoài trời đêm sao sáng. Ông cũng không thấy lạnh, cũng thấy khoan khái dễ chịu, nhưng ông không để ý thấy sự dễ chịu bắt đầu từ không khí mà ông hít thở. Nhẹ bước chân đến cạnh anh con trai ông nói:
- Bố để lỡ giờ thiêng rồi, thôi để năm sau vậy.
- Ôi bố! năm ngoái nhỡ tới năm nay, năm nay nhỡ tới sang năm nào hả bố? Chắc giời không cho bố con mình hành nghiệp của "Tổ Nội" nữa rồi. Chắc con phải học tiếp, và lấy vợ sau tốt nghiệp bố ạ.
- Bố hiểu, hai năm nay bố con mình chưa bao giờ nói chuyện được như đêm nay. Ngay bây giờ đây bố sợ nói chệch một câu thôi thì hai bố con lại bất hòa. Bố sẽ không nói gì nữa, bố để lỡ giờ thiêng là có lỗi với "Tổ Nội", bây giờ đi ngủ ngày mai sẽ bàn.
- Bố cứ đi nghỉ trước đi, con muốn nhìn trời sao đêm nay.
Ông ừ một tiếng nhẹ và chậm rãi đi vào nhà. Ông vẫn nhớ suy nghĩ của ông trước giờ "chính tý" và điều ông nhận ra "HỐI HẬN KHÔNG BAO GIỜ MUỘN". Ông tin rằng tuổi trẻ nghĩ về điều này còn thông minh khoáng đạt hơn ông nhiều.
Liệu có một ai dám phủ nhận phần linh hồn của ông bà tổ tiên. Cho dù ông không tin tưởng gì ở quỷ thần hai vai và vô số các thần linh khác. Ông vẫn tin ở linh hồn của "Tổ Nội" rất linh thiêng sẽ hài lòng mỉm cười nơi chín suối khi cha con ông quyết tâm đổi nghiệp. "Tổ Nội" nhất định sẽ phù hộ độ trì cho cha con ông làm giàu bằng cách thứ nhất. Có thể nơi suối vàng kia "Tổ Nội" cũng hối hận vì đã lỡ tin vào "bàn tay sét đánh" và những sách nhảm nhí vớ vẩn chứa đầy những tín ngưỡng mê tín dị đoan và thiếu tình yêu thương.
Xét cho cùng kỳ lý thì cũng chỉ tại thời tiết.
Trời đất đang quay giờ khởi đầu của vòng sao THÁI TUẾ.
7-7-2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét