Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

KỶ NIỆM THỜI ẤU THƠ HÀNỘI

TRUYÊN HOA MUỐNG

(truyện ngắn của HồngHoang-HồngHưng)

Bà mất đã lâu rồi, chẳng còn ai chơi với tôi. Chỉ còn con mèo, nhưng tuần trước nó đã bỏ đi. Nếu nó không bỏ đi thì tôi vẫn còn nó để bầu bạn, để túm đuôi, kéo tai, dứ dứ cái cán xoong bằng gỗ có buộc dây, giả làm con chuột cho nó tập vồ.

Từ hồi bà đi rồi (người lớn gọi chết là: đi) tôi học hành một mình. Bố và mẹ mải mê việc cơ quan, chẳng mấy khi xem bài vở của tôi.

Bố đi làm cả ngày, đến tối mịt mới về. Mẹ làm ca sáng đến trưa mới về. Tôi đi học thường về trước mẹ một tiếng. Hôm nào mải chơi hay trời mưa tôi về chậm hơn mẹ.

Ngày trước (khi bà còn sống) những ngày mưa bà vẫn đi đón tôi. Bây giờ tôi về một mình, với cái chìa khóa đeo lủng lẳng ở cổ. Chính tay mẹ buộc dây và đeo vào cổ cho tôi. Mẹ nói: "Chỉ có đeo ở cổ mới chắc".

Mẹ tôi rất bận, nên những hôm tôi về chậm mẹ cũng chẳng còn hơi đâu mà mắng tôi. Thường thì hễ cứ nhìn thấy tôi thể nào mẹ cũng sai bảo cái gì đấy, rồi giục:

- Nhanh nhanh đi chứ... ơ kìa ông Từ!

Tên tôi không phải là Từ nhưng cả nhà vẫn gọi tôi là ông Từ. Vì lúc nào tôi cũng từ từ thôi.

Có lần mẹ tôi về muộn và quên mua rau. Mẹ gọi tôi:

- "Ông Từ" ơi đi mua rau cho mẹ.

- Vâng.

- Mua rau muống nhé.

- Vâng.

- Tiền đây, mua một mớ thôi, bảo cô bán rau chọn cho nhé.

- Vâng.

Tôi đi ra chợ. Chợ cách nhà một quãng phố và một ngã tư. Lượn mãi qua lại các hàng rau, rồi tôi cũng mua được một mớ.

Tôi quên lời mẹ dặn, chẳng vội vàng gì lững thững đi về.

Tôi thích nhìn ngắm mọi thứ, nhìn cây, nhìn nắng, nhìn gió thổi những chiếc lá "cơm nguội" vàng, lăn nghiên, đuổi nhau xa tít.

Tay đung đưa mớ rau, tôi ngước lên nhìn những vòm cây cao cao. Hai hàng cây ở phố bao giờ cũng vươn sang nhau, như che chở cho người ở dưới. Nhiều khi tôi nghĩ: Hay là những hàng cây thích chơi với nhau, thích nói chuyện với nhau, chúng vươn sang nhau để quện lá rì rào...

Tôi vẫn cầm mớ rau, vừa đi vừa lắng tai nghe tiếng lá rì rào. Tới nhà lúc nào không biết. Mẹ tôi chờ ngay ở cửa:

- Sao con mua rau này?

- Con tìm khắp chợ chỉ có rau này đẹp nhất.

- Trời ơi là trời (mẹ tôi phì cười) con tôi mua rau muống có hoa.

Mẹ cười tôi ngốc nghếch, rồi quên rau muống già có hoa đi.

Y

Chỉ còn tôi ngắt những bông hoa rau muống màu tím nhạt, hình loa kèn ngồi chơi một mình.

Tôi nhớ bà quá, cả con mèo nữa. Tôi vừa nhớ vừa lồng những loa kèn nhỏ bé khít vào nhau.

Ngày 20-11-1993

Hg.Hg-Hg.Hg

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét